Bộ Nhớ Điện Thoại | Chiêu trò trục lợi tinh vi của các "ông lớn" công nghệ?

06/05/2025

- thanhkieu

Bài viết của Victor Hristov là một góc nhìn đầy thực tế và không ít người dùng smartphone cao cấp có lẽ sẽ thấy đồng cảm. Khi một chiếc điện thoại trị giá hơn 1000 USD nhưng chỉ có 128GB bộ nhớ — và khi so với những thiết bị tầm trung có dung lượng gấp đôi hoặc gấp bốn với mức giá chỉ bằng 1/3 — rõ ràng cảm giác “bị ép giá” là hoàn toàn hợp lý.

Một vài điểm đáng chú ý:

  1. Chiến lược định giá theo “bậc thang”
    Các hãng điện thoại không chỉ bán phần cứng, họ bán động lực để nâng cấp. Với chênh lệch chi phí thực tế sản xuất bộ nhớ chỉ khoảng 10 USD giữa 128GB và 512GB, nhưng hãng có thể tính thêm đến 250 USD — đây là một mô hình kinh doanh lợi nhuận cực kỳ hiệu quả.

  2. Camera là "vũ khí bí mật"
    Rõ ràng các hãng hiểu rất rõ điều gì khiến người dùng phải bỏ tiền mua máy đắt — không phải bộ nhớ, không phải tốc độ chip, mà là camera. Và vì thế, điện thoại giá rẻ sẽ không bao giờ có camera thực sự tốt — đặc biệt là camera tele, vốn đòi hỏi phần cứng đắt tiền và thiết kế phức tạp.

  3. Sự “khan hiếm nhân tạo”
    Đây là cách mà ngành công nghiệp kiểm soát nhu cầu: bạn không thể có tất cả — dung lượng lớn, camera xịn, giá rẻ. Lúc nào bạn cũng phải đánh đổi, và nếu muốn mọi thứ, bạn phải trả giá rất cao. Đây không phải do giới hạn công nghệ, mà là do chiến lược tối ưu lợi nhuận.

  4. Đồng thuận ngầm trong toàn ngành
    Có vẻ không phải chỉ một hãng làm điều này. Khi Apple, Samsung, Google đều áp dụng mô hình giá tương tự nhau cho flagship, rất khó để một hãng nào đó phá vỡ cấu trúc này mà không làm mất lợi nhuận hoặc định vị thương hiệu.


Vấn đề là gì?
Chúng ta không còn lựa chọn thực sự "hợp lý" nữa. Điện thoại tầm trung có thể có bộ nhớ lớn nhưng thiếu camera tốt. Flagship thì có camera tốt nhưng dung lượng thấp hoặc giá bị đội lên vô lý. Người dùng bị đưa vào một cái bẫy chọn lựa mà không thể thắng.


Quan điểm cá nhân:
Ngành smartphone hiện nay không chỉ là về công nghệ nữa — nó là cuộc chơi tâm lý học hành vi tiêu dùng. Nếu không có sự can thiệp từ cạnh tranh thực sự (hoặc cơ quan quản lý), người dùng vẫn sẽ tiếp tục phải trả nhiều tiền hơn mỗi năm cho những thứ đáng lẽ không nên đắt như vậy.

Bạn có từng rơi vào hoàn cảnh tương tự như Victor không — mua flagship và rồi thấy mình bị giới hạn bởi thứ lẽ ra không nên giới hạn?

Bài viết liên quan